Cô may gia công hàng cho Nhà ở tôi sống trong một khu dân cư hơi phức tạp. Công chúng ở đó hay nói tục và cô này cũng không ngoại lệ. Mặc dầu hiền lành nhưng cô văng tục đến mức không biết ngại miệng. Chốc chốc có dịp ẩm thực hàn huyên , câu chuyện nào cô kể cũng khôn cùng rôm rả vì mỗi câu kể đều có… “khuyến mãi” vài từ nói tục ( ! ). Bản thân cô cũng nhận thức được việc chửi tục của mình chẳng phải là chuyện hay ho gì. Đợt đó , nam tử của cô chuẩn bị lấy vợ nên vợ chồng cô phải đến nhà tao phùng và nói chuyện trầu cau với cha mẹ vợ sắp cưới của con. Sợ mẹ quen miệng , anh nam tử phải dặn đi dặn lại mẹ cố gắng đừng nói tục , chửi thề kẻo để lại ấn tượng thiếu thiện cảm nơi Nhà ở sui gia. Thuật lại với mẹ tôi về buổi tao phùng ấy , cô cười ha hả: “Mẹ , em ngứa cái miệng muốn chết. Ở lâu tí là chửi tục rồi!”. Mẹ tôi khuyên cô cố gắng đừng chửi nữa , kẻo con cái học theo thì hư. Cô tặc lưỡi: “Quen mẹ nó rồi , chị ạ!”.Bắt chước mẹ , các con của cô cũng thỏa sức nguyền rủa. Bất chấp chị lớn em bé , họ thường nói chuyện với nhau kèm theo tiếng chửi thề nghe rất mất phú cho hình thể. Khi cô chị hỏi cô em: “Má…! Giờ này còn chưa Thổi cơm cho tao ăn là sao?” , cô em liền phản pháo: “Má , tao bận túi bụi nè. Mày Thổi cơm giùm tao đi!”. Các con đã vậy , ngay cả cháu của cô cũng không thoát truyền thống văng tục này. Có lần ghé vào nhà cô , tôi tròn mắt khi nghe đứa cháu mới lên ba của cô bập bẹ nói với ông bà: “Có muốn nghe con chửi bậy không?”.Tôi nhớ câu chuyện mẹ Mạnh Tử dạy con được lưu truyền bấy lâu. Ngại những nơi ở phức tạp có thể ảnh hưởng đến tư cách con trẻ , mẹ Mạnh Tử đã Hai ba lần đổi thay chỗ ở. Nhờ người mẹ mực thước và khéo dạy con , Mạnh Tử học rất giỏi và trở thành một bậc đại hiền triết. Ý chỉ nổi bật trong câu chuyện nằm ở chỗ: con trẻ sẽ phát triển tư cách tốt nếu được sống trong một môi trường tốt. NGUYỄN XUÂN SINH( Nhân đọc bài “Mới tí tuổi đã văng tục , chửi thề” , pháp luật TP.HCM ngày 3-3 )
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét